Điều này cực kỳ hiệu quả khi được thực hiện theo cách dưới đây: người đó cảm thấy rằng việc đó then chốt, có nghĩa là nó quan trọng hơn thực tế; và Hãy kiểm tra người đó để xem liệu họ có nhanh chóng thay đổi chủ đề hay không.
Khi người đó bắt đầu phàn nàn về vấn đề của mình, việc đó cũng mở đường cho người đó thanh minh với bạn về hành động sai trái trước đây của họ. Phần mở đầu chính là ý nghĩa thật sự. Thay vì nói ngắc ngứ và ấp úng, người ta có thể viện dẫn một trong những cách nói sau đây để “câu giờ,” xem lại toàn bộ hành động, chuẩn bị câu trả lời hoặc thay đổi chủ đề hoàn toàn.
Chúng ta thường nhìn nhận thế giới như một sự phản chiếu hình ảnh bản thân. Tất cả chúng ta đều đã từng làm những việc chúng ta không lấy gì làm tự hào. Đơn giản là quan sát ánh mắt người đó và bạn sẽ biết liệu người đó đang nhớ lại một sự kiện đã xảy ra hay đang bịa đặt một câu chuyện gì đó chưa hề xảy ra.
Câu nói cuối cùng này được gọi là một mệnh đề giải thoát và sẽ được đề cập kỹ lưỡng hơn trong Chương 6. Tôi rất vui và tôi biết anh cũng sẽ vui, vì có thể bỏ qua mọi chuyện. Có lẽ chúng ta sẽ nói vào lúc khác.
Bạn cũng học được cách sử dụng những phương pháp tinh vi được phát triển từ nghiên cứu của tôi trong lĩnh vực đối nhân xử thế. Hãy sử dụng bất kỳ phương án tấn công nào phù hợp với tình huống nhất. Chỉ là chuyện thủ tục thôi mà.
Việc này được thực hiện theo cách dưới đây: Tuy nhiên, bạn lại tin, vì nếu người đó muốn nói dối, bạn nghĩ rằng người đó sẽ nghĩ ra điều gì đó hợp lý hơn. Một người đang nói sự thật không bận tâm đến chuyện bạn có hiểu nhầm người đó hay không; họ luôn sẵn lòng giải thích rõ cho bạn.
Hãy nhìn thẳng vào cô thư kí của bạn và hỏi lại. Một số nhân tố có thể ảnh hưởng đến lộ trình chúng ta tìm kiếm sự thật nhưng kẻ có lỗi nhất thường là chính chúng ta. Kỹ thuật này được sử dụng để đạt được sự tin cậy.
Lời đề nghị cần phải khiến người đó cảm thấy dễ chấp nhận và nghe hợp lý. Nói cách khác, câu cú của người đó chắc chắn sẽ lộn xộn. Người đó có thể bắt đầu nói chung chung hoặc thay đổi hoàn toàn chủ đề.
Thường thì vì bực tức hoặc không biết, chúng ta không để tâm tới công cụ kích thích rất mạnh này. Khi anh ngày ngày lê bước trên hè phố đi tìm việc làm, anh sẽ thấy những cánh cửa đóng sầm trước mặt mình. Bạn đã bao giờ để ý xem nhân viên bán mỹ phẩm trong các cửa hàng bách hóa mặc áo gì chưa? Áo choàng trắng! Chuyện này dường như không có gì khác thường? Tại sao họ lại mặc loại áo đó? Bởi vì nó làm cho họ giống các chuyên gia.
Cách tiếp cận như vậy đôi khi cũng có tác dụng. Câu hỏi mẫu A: “Tôi biết và tôi không quan tâm. Nói thế tức là người ta không thích bị nghĩ là kém hơn, dù bằng bất kỳ cách nào, dưới hình thức nào.