Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ. Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông. Nhà văn hôn lên má nàng như muốn vệt hồng ấy loang khắp thịt da nàng.
Vào đây, trời trở nên dịu hẳn. Con chào bố mẹ đi rồi lên học bài. Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường.
Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn. Lăn về đâu? Mình chẳng biết. Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế.
Cháu mai sau là chúa sợ vợ. Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì. Thi thoảng vẫn bình luận vài câu.
Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy. Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác. Khán giả sôi động phết.
Vừa đi bộ với bác bạn vừa hơi bực. Người bố không nhớ nhiều về việc vợ nói chuyện điện thoại ở tầng dưới, đứng ở tầng trên nhấc máy nghe trước mặt con. Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ.
Họ sẽ luôn phải cúi đầu. Rõ ràng phải đi trình báo. Từ mẹ dù không dùng với nghĩa mẹ-người sinh ra mình vẫn có vẻ đẹp và cái hay của nó chứ sao.
Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay. Khi đã bước vào nền thể thao chuyên nghiệp của nước nhà hay bất cứ đâu mà muốn khẳng định tài năng thì nó cũng phải cứng cáp và cạnh tranh gay gắt. Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác.
Nhiều lúc nó làm bạn cứng nhắc, định kiến với bản thân và xung quanh. - Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi. Họ nào có tội tình gì.
Vì cô người cá trong tivi đang ngậm cái đuôi nó. Vì đời sống tôi bất trắc trong tình hình xã hội này và vì tôi biết mình biết đem lại hạnh phúc và muốn giữ gìn hạnh phúc nên tôi biết khi ở thật gần tôi, hầu như người phụ nữ nào cũng sẽ yêu tôi. Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết.