Tôi khóc có phải vì cảm thấy thế giới thì kinh dị, nhiều mặt quá mà con người chỉ lĩnh hội được vài phần. Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt. Qua đó, với những tinh hoa của quá khứ cũng như hiện tại để lại, đào tạo, hun đúc, chọn lọc nên những tài năng kiệt xuất biết tận dụng chúng vì nhân loại.
Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết. Để kiếm tiền sạch và xứng đáng theo cách của bạn. Bác gái lấy túi chườm nóng đặt lên ngực cho, bảo: Căn bản tại con ngủ nằm sấp.
Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội. Giữa thẳng thắn và kiêng nể. Trong lúc thần kinh chập choạng, làm đến thế này cũng chưa biết làm thế nào hơn được, tội gì không cho mình chút nhàn tản lấy lại sức.
Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào. Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn. Bạn lại muốn lưu lại.
Bạn chẳng biết phải làm gì nữa. Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức. Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên.
Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin. Bất cứ thằng con trai nào cũng đầy máu nóng. Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu.
Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả. Thật ra, có gì để mất đâu. Dù đôi khi như leo cột mỡ.
Và còn nhiều lí do khác. Nhưng điều mà tôi nhận ra trong đó là sự đề phòng, nghi hoặc và phủ đầu đối với thanh niên trong lòng các chú. Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen.
Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời. Giữa đời sống và nghệ thuật. Trẻ con hay người lớn.
Là bảo thủ, là lập trường kiên định, là ba phải, là dung hòa, là xung đột, là nhạy cảm, là vô tâm… Là thể hiện thông minh, là tỏ ra đần độn. Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó. Vì những chủ thể đó va đập với đời sống lịch sử nhiều nhất.