Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy. Tưởng chăm hóa ra vẫn lười. Còn quá nhiều điều để viết.
Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ. Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm. Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi.
Tất nhiên là không phải ai cũng thế. Bây giờ bác đang trăm mối lo. Cái từ nhân loại nghe đẹp phết.
Chẳng có cái gì đập. Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người. Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết.
Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ. Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó. Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả.
Chơi là làm cho người ta thấy hay khi chứng kiến, lại làm người ta chán kinh. Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố. Tình trạng này có lúc xảy ra thường xuyên.
Chưa nổi, đồng chí ạ. Tay không nhấn mạnh chăng? Thử viết nắn nót xem nào. - Tôi nghĩ tôi hiểu được phần nào con người ông.
em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi Tớ không để ý để biết nhưng rác rơi xuống luôn dễ nhận ra hơn người ta âm thầm bỏ vào túi như chuyện tự nhiên. Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác.
Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì. Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê. Đơn giản thôi, kéo nhẹ nó về phía biển nó sẽ tự lùi lên bờ.
Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu. Đêm qua bạn ngủ lúc khoảng 23 giờ. Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn.