Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra. Bác giở cuốn sách ra, vuốt lại từng trang rồi gập vào. Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục.
Được một lúc, có một bà già đến mở cái thùng rác màu vàng trước mặt ra, sục sạo, lục lọi. Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai. Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế.
Và những cái xác cháy khét lẹt. Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương. Kết quả đợt điều trị này chưa biết ra sao.
Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm. Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được. Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn.
Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người. Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc. Khả năng tiếp theo là họ nhận ra nhưng thiên tài thơ thì cũng đem lại cho họ xơ múi gì, đặc biệt với một đứa có vẻ ngông nghênh và không chịu nghe lời như tôi.
Đặc biệt là trong những người tài. Trong sở thú này, những con vật trở nên hờ hững vì tù túng. Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc.
Chỉ biết mình mãi mãi lăn. Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh. Chả thằng nào là không biết quay cả.
Bịt tai lại, im lặng, là xong. Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt. Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin.
Và họ tìm thấy niềm hạnh phúc khi bảo vệ lẽ phải khi đã có người đi tiên phong. Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn. Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu.
Tôi đỗ đại học, không tính điểm cộng do bác chuyển hộ khẩu cho từ Hà Nội về khu vực ưu tiên thì thừa ra năm điểm rưỡi. Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ. Hoá ra là chị út phải vào viện mổ ruột thừa.