Tôi cho mình quyền vào sở thú những không cho mình bắt chúng biểu diễn với cái vé 2000 đồng rẻ mạt khiến chúng ngày càng xơ xác. Để tránh những hận thù. Thôi thì dùng vào chỗ khác.
Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng. Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua. Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế.
Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng. Á à, cá không ăn muối cá ươn… Tưởng tưởng chơi chút vậy thôi, ai dám hỗn. Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng.
Sự khập khiễng ấy thường làm đẹp cho nghệ thuật miêu tả chúng chứ không phải cho đời sống của những nhân tố khập khiễng đó. Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên. Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng.
Dù bạn có viết bao nhiêu chăng nữa, có gặp thêm bao nhiêu người chăng nữa thì độc giả hay những người tiếp xúc cuối cùng cũng khó hình dung ra thực chất bạn là ai. Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn. Nếu bạn chấp nhận sống theo cách của họ.
Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút. Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ. Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ.
Đây là một thử thách nữa. Họa sỹ lắc mạnh đầu sang hai bên cho cái cần cổ kêu răng rắc. Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả.
Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy. Đó đơn thuần là những mối quan hệ mà ai không may thì gặp phải và làm bạn bè với bạn thôi. Khi bạn rời bàn, bỏ bút.
Bác thường trở nên nhỏ bé, ngượng ngập và ngơ ngác trước những vật phẩm hay công nghệ của thế giới hiện đại. Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả. Xuống nữa đến cái cổ họng độ này đôi lúc đau rần rật.
Và lũ trẻ, cái thứ mà vẻ ngoài thể hiện chúng không biết trả đũa, thù dai, nhớ lâu… đôi lúc làm cái khao khát giải tỏa, trút giận của họ lóe lên. Nhưng mưa dầm thấm lâu. Rồi, tôi phải tập chứ.