Chip nhớ lại hồi năm ngoái, có lần Chip bị bạn bè bắt nạt, ba Chip nhiều lần đích thân lên tận trường để kiến nghị thầy cô và ban giám hiệu mặc dù lịch công việc của ông luôn dày đặc. Một lần lang thang trên mạng tôi vô tình được đọc một câu truyện như thế này: Điều mà ta cảm thấy ray rức nhất là lúc trước đã không dành nhiều thời gian quan tâm mẹ con hơn nữa.
Nhưng sao kỳ lạ, coi rồi như bị thôi miên, không dứt ra được, sao thấy thân quen đến thế… Khóc à, sao lại khóc chứ, mình là con trai mà… hic. Mỗi lần có một món đồ nào của tôi vô tình lọt nhằm vào "địa phận" riêng của chị ấy thì y như rằng lại có một trận khẩu chiến xảy ra. Rồi chuyện gì đến cũng đến, ngày cô lên máy bay cũng là ngày anh xa quê, đặt chân lên giảng đường đại học nơi đất khách.
Người chưa yêu thì tự hỏi "Tình yêu là gì?", người đang yêu thì lại lo lắng "Đó có thật sự là tình yêu?", người đã yêu thì khảy cười "Tình yêu là thế sao?". - Người đàn ông kiên định là người đàn ông không bao giờ nhận mình say. Khùng, đúng là khùng!.
Tình yêu phải bắt đầu từ tớ vì tớ là cửa sổ của tâm hồn mà. đúng thật, thiên hạ yêu thấy ai cũng lỗ, có thấy ai lời đâu. Những tia nắng hiếm hoi đó được những chú Khỉ nhỏ tận dụng tối đa để ngồi bắt chí cho nhau, như luật bất thành văn, chúng luân phiên đổi chổ cho nhau để tận hưởng “một chút ấm áp của nhân thế”, trông thật đáng yêu.
đó, không nói gì, không làm gì, chạnh lòng buồn man mát Ghét thở dài một hơi. Khi càng học nhiều, càng nghiên cứu nhiều, ông lại càng cảm thấy mình kém hiểu biết và cố gắng trau dồi nhiều hơn nữa. Những hình ảnh đó vô tình làm chạnh lòng cô như một vết thương bị xát thêm muối.
Trong đôi mắt ấy chứa đựng đầy nỗi ưu tư và trũi nặng, mà cũng phải, vốn dĩ đôi mắt luôn là bản báo cáo rõ ràng nhất về tâm trạng và suy nghĩ của một người. Quên sao được hình ảnh những đứa học trò tinh nghịch giành nhau xách cặp dùm tôi, những lời động viên tuy ngốc xít nhưng chứa đầy tình cảm trong những ngày đầu đi dạy đầy bở ngỡ của tôi hay những cú điện thoại nặc danh tràn ngập tiếng khúc khích. Hôm nay tự nhiên có hứng dậy sớm, ngồi viết nhật ký.
Thật không may, hình như cũng đã có người rồi thì phải, nhưng chỉ có một người duy nhất. - Ê, vậy còn chầu nhậu trưa nay thì sao, quyết định lẹ để tôi “Tự tin là đôi chân, thận trọng là đôi dép.
Khi bạn cảm thấy thích một người chỉ đơn giản vì họ nói rằng họ thích bạn. Nhưng điều khiến tôi chú ý nhất đó là sự lặng lẽ phát ra từ cái góc xiên chỗ tôi ngồi, chỗ tối nhất mà ít thực khách nào muốn "an tọa". - À, không có gì, bụi thôi, để nói sau đi, trễ giờ làm việc rồi
Đôi khi trong cuộc sống, người cam đảm nhất không phải là người dám chết với sự tuyệt vọng mà là người dám sống với niềm hy vọng. đúng thật, thiên hạ yêu thấy ai cũng lỗ, có thấy ai lời đâu. Chị phải ngồi trên bàn máy suốt từ sáng đến tối để kịp tiến độ công việc.
Nhưng sau đó nghĩ lại thấy thương ba mẹ và không muốn cô thất vọng, anh tu tỉnh và chỉ biết lao đầu vào học và học, học cho thật say, học để không còn thời gian để buồn nữa. Nhưng em còn nhớ anh từng nói gì trong lần đầu mình hẹn hò không, anh nói anh sẽ chờ, 5 năm hay 10 năm cũng thế, vì cuộc đời này anh chỉ có thể yêu duy nhất mình em mà thôi… Tôi nhận ra một điều rằng, dù là ai nếu bạn tự tin với những gì mình đang có