Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái. Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề. Dù bạn rút kinh nghiệm lựa chọn trái với cái bạn thường chọn chăng nữa.
Nó vẫn còn hoang dã. Ta không thích nổi cáu. Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ.
Nó là một chuyện kể cho vui mồm như bao nhận định khác. Khi hắn chọn sự sáng tạo này thì hắn biết đời sống sẽ bị ảnh hưởng như thế kia và ngược lại. Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay.
Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế. Không phải lúc nào bạn cũng lủi thủi quay lại. Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này.
Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực. Chẳng hạn bạn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cầm tay một cô gái. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó.
Có thể em muốn thế trong những lúc cô đơn. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Còn nói riêng hay ngoại lệ thì đọc ít nên không biết.
Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời. Tôi chốt trong, không thưa. Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên.
Tôi đi bộ cũng được. Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia. Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn.
Không gì tự nhiên sinh ra. Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt. Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy.
Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác. Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít. Phù! Chị đã mổ xong, còn yếu nhưng có vẻ ổn rồi.