Đời sống họ không cần những sự kinh động. Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than. Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó.
Ngọn lửa nhỏ làm tôi thấy trống không. Một pho tượng im lìm. Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt.
Nhưng mà tôi ươm mầm. Cũng không được đọc truyện nữa. Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực.
Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không. Khi biến cái trò đùa nhớ ra 2 tiếng trước mình làm gì thành một việc không chơi nữa thì khó chịu, quả khó yên tâm làm một việc khác, ví dụ: Viết. Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc.
Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn… Thấy tôi đi với người chị khác, chị xui đứa con gái hàng xóm giật mũ của chị út vứt xuống cống. Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm.
Lâu lâu vẫn biết bác mạnh và ngấm ngầm khâm phục điều ấy ở bác. Tôi muốn (em muốn) sống để tôi thôi muốn chết. Và sẽ ngạc ngạc nhiên hơn nếu nó đã được phát minh mà tôi chưa biết bao giờ.
Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét. Mệt sao cháu còn đi chơi. Thấy rõ bi hài kịch của con người khi luôn đầy khiếm khuyết mà lại luôn đòi hỏi sự hoàn hảo ở người khác, hoặc tự đòi hỏi sự hoàn hảo của mình trong đơn độc.
Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay. Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp. Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu.
Bác giở cuốn sách ra, vuốt lại từng trang rồi gập vào. Chính vì những con người như thế mà bạn không muốn thua kém họ. Quá ngu dốt để biết nhanh chóng sử dụng cái vật chất có thể san sẻ ấy mà nhân lên những hạnh phúc tinh thần.
Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận. Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi. Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén.