Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im. Nhưng lại không muốn mất bóng nên chuyền sang cho bác. Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau.
Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn. Đứng trên góc độ lí luận thì bạn thừa sức phẩy tay cho cái mạng nhện ấy rách toang.
Sau mỗi pha bóng hoàn thành nhiệm vụ đầy tính sáng tạo, thay vì vuốt tóc, anh tiếp tục lựa chọn vị trí cho tình huống tiếp theo. Dừng lại vẫn là chơi. Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại.
Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai. Nhà văn nhắm mắt lại. Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi.
Tôi biết là tôi làm được nhiều việc lắm. Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm. Một cái gì đó kinh điển.
Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác. Còn hiện sinh thực chất, đòi hỏi những kẻ can đảm và liều lĩnh tham gia cuộc chơi sinh tồn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào. Chị cả bị công việc và đời sống làm cho bớt đi phần nhân hậu, chị út có một tinh thần nhân ái dường vững mạnh hơn.
Bác nói chuyện với cháu. Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi. Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ.
Lúc đó bạn đang gập bàn. Chứ không phải như thời của tôi bây giờ. Những kẻ đánh mất bản chất người, khi đối diện với bản chất, họ cho là giả tạo, là đạo đức giả, là rởm đời.
Tôi cũng không định tả cảnh sở thú. Tất nhiên tôi biết có thể tôi đánh giá thấp trí tuệ và lòng bao dung của họ. Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu.
Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại. Bởi vì bạn đã từng làm thế, đã từng lết đi trong vài năm. Trí tưởng tượng làm giảm năng suất lao động chân tay của chàng ta và đem lại đầy hiểm họa.