Platon nói: "Các y sĩ có một lỗi lầm lớn nhất là họ chỉ rán trị thân thể, không nghĩ tới trị tinh thần mà thân thể và tinh thần là một, không thể trị riêng được". Họ biết soạn những điệu nhạc và lời ca vui vẻ mà họ không biết chút gì về cách gây hạnh phúc cho đời họ. Kipling không kém, cũng nổi lôi đình.
Tôi vội vàng bán lại chiếc quan tài cho một nhà chuyên lo đám táng và trở lại làm ăn. Như thế, té ra cô Vallie Golden đã vô tình theo triết lý "giả hoá thiệt". Con nít không có trách nhiệm.
Các đệ tử không thể tắm hai lần trên một khúc sông". Ở ngăn tủ xếp giấy tờ riêng, tôi còn giữ một tập ký ức đánh dấu là "S. Từ trang đầu đến trang cuối, toàn là những chuyện thiệt, cổ kim, đông tây, cũng như trong cuốn Đắc nhân tâm: bí quyết của thành công.
Tôi kể ra đây vài thí dụ: Một đêm, chúng tôi nghỉ trêm một nơi cao hơn bờ biển 2. Trong một phần tư thế kỷ, cặp vợ chồng gốc gác ở Kansas đó, du lịch khắp thế giới, quay phim về đời sống dã man của những bọn mọi gần tiêu diệt ở Châu Á và Châu Phi.
Phải, một lớp y khoa, mỗi tuần mở một lần tại Bệnh viện làm phúc Boston, trong đó bệnh nhân theo học, trước hết phải được khám nghiệm thật kỹ lưỡng. Ta chỉ có thể ca những vui, buồn của ta thôi. Bệnh của họ không do thần kinh suy nhược mà do những cảm xúc như ưu tư, lo lắng, sợ sệt, thất vọng.
Tôi thấy trước mặt có hai đứa nhở quần áo tồi tàn, chắc lại để ngắm cây Nô-en. Kenley, Peary đã phải bỏ dỡ công việc thám hiểm ấy rồi. Tôi tin rằng đời sống không có định hướng gì hết, nhân loại không có mục đích cao thượng, cũng như những quái vật gào thét trên trái đất 200 triệu năm trước vậy thôi.
Chồng bà đau, bà phải kiếm tiền nuôi chồng. Tất cả những cái ta làm nên là kết quả trực tiếp của tư tưởng. Chúng ôi mời bệnh nhân đến đây để họ có dịp bày tỏ những buồn phiền của họ, cho đến khi họ thấy tâm thần nhẹ đi thì thôi.
Tôi muốn nhảy xuống sông tự tử cho rồi đời. Ông Stanton đã không chịu thi hành lệnh ấy mà còn la rằng Lincoln phải là thằng điên mới ký cái nghị định khùng như vậy được. Tin tức bay khắp thế giới.
000 dân số không, thì bà đáp: "Được chứ! Tất nhiên là được chứ!". Hơn nữa, nếu việc đó đưa ra toà, và đăng trêen mặt báo thì sẽ tai hại cho Công ty không ít. Tờ Times có đăng một bài nói về một sĩ quan bị trọng thương ở Guadalcannal.
Kenley, Peary đã phải bỏ dỡ công việc thám hiểm ấy rồi. Ông ta đã thay đổi hẳn. Ngồi trong xe, tôi không ngớt tụng niệm: "Thượng Đế muốn sao con chịu vậy".