Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết. Nếu tôi không nhầm thì trong đầu các chú không hiếm những ý nghĩ như thế này: Cái lũ choai choai toàn đứa mất dạy. Dưới nhà, cháu giúp việc đang nấu ăn sáng.
Khi về đây nghĩa là bạn tự do. Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi. Sớm nay, thấy bạn (dùng chiến thuật) ngồi thừ trên giường.
Chỉ vì chữ vì mà nhân loại bị ghét lây. Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch. Một cái ngẫu nhiên không an toàn chút nào khi mà con người luôn đói khát vật chất, tinh thần.
Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác. Hôm nay lại bị cấm túc thế này. Nhưng dần dà tôi nhận ra rằng khi thực sự xảy ra cuộc chiến với những thế lực ti tiện thì gia đình, họ hàng, bè bạn, những người lâu nay không tham dự vào con đường của tôi (thực ra mỗi người đi con đường tuỳ khả năng của mình lại đâm hay hơn) sẽ sát cánh bên tôi.
Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại. Lúc thì một vài tháng mới đến một lần.
Vài lần trước, bố đưa giúp tôi, chỉ thấy phản ứng làng nhàng. Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang. Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật.
Ngồi im cho mọi người thi thoảng tha hồ giật tóc, vò đầu, véo tai âu yếm. Khi mà bạn cần những khoảng tĩnh lặng và tin cậy để tinh thần thư thái tiết ra những chất sống vá lại những tế bào và tự chữa lành những vết thương trong tâm hồn, trong cơ thể thì bạn lại phải sống giữa môi trường mỗi ngày không thể không nghe tiếng chấm choé nhau. Để kiếm tiền sạch và xứng đáng theo cách của bạn.
Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào. Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai. Tự mình biết riêng mình thực sự có loanh quanh luẩn quẩn không.
What I fell what I know never shine through what Ive known Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ. Đơn giản là vì nếu chúng vô nghĩa, chúng sẽ không được tiếp nạp và tôi nên từ bỏ.
Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi. Sau niềm vui chung, họ dễ lại lừa dối và khinh thị lẫn nhau. Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng.