Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang. Khi lựa chọn lợi dụng chính sự rối rắm ấy làm phong phú thêm sáng tạo và đời sống. Thế thì là thiên tài thế nào được.
Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực. Như thế em không còn thấy cô đơn trong lúc chờ đợi anh. Những cái đó rồi sẽ đến, không tránh được.
Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại. Tôi sẽ còn góp thêm một vài gọng kiềm kẹp cho anh chết. À, hôm trước thằng em có hát bậy trong nhà tắm: Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc con lợn.
Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua… Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn. Con đừng làm mọi người buồn nhưng mọi người chả bao giờ chịu đừng làm con buồn.
Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi. Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm. Hơn nữa, bạn chẳng ăn đủ một lượng calo cần thiết để giấc ngủ được béo tốt.
Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được. Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi. Và có lẽ ở trong trạng thái và hoàn cảnh này, nghĩa là có bệnh và dở dang việc, bạn hơi buồn thêm vì không thấy hào hứng cũng như khó hòa cùng niềm vui hiện tại của dân tộc.
Khuôn mặt chả biểu hiện thái độ gì. Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét. Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi.
Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ. Chả làm gì được, mẹ đi làm kẻo muộn giờ. - Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông.
Rồi, mẹ cứ đi ngủ đi. Giờ ta muốn nghỉ một lúc. Tôi biết, nhiều tâm hồn, như bắt đầu tôi, đã chết.
Ông thấy mắt nàng ngân lên những tia sáng kỳ lạ. Lúc đó mình sẽ bảo: Bác ơi, em mất xe. Biết mua quà tặng người thân khi đi du lịch về.