Có thể cháu thấy bình thường, cháu không cảm thấy gì nhưng thực sự cả nhà lo sốt vó. Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần. Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng.
Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra. Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá. Lúc đó, tôi trống rỗng.
Người ta có chuyện để bàn tán về ông chủ tập đoàn nổi tiếng chết vì đột quỵ. Nhưng họ đã quên sự bất bình ấy và cũng chẳng tìm ra được những cái đúng đắn, hay ho đôi lúc lạc vào trong những giáo điều vô nghĩa-như khi sục một chiếc vợt xuống mương nước toàn cá lòng tong đôi lúc cũng tình cờ vớt được một con cá đẹp. Vừa nãy bác bảo hôm nay phạt cháu không được về.
Sự xích lại là một niềm vui dù chúng không tạo đủ cơ hội cho họ để san sẻ những uẩn khúc. Tạo hóa thật tốt cho con người bộ óc. Họa sỹ lắc mạnh đầu sang hai bên cho cái cần cổ kêu răng rắc.
Nhưng bác gái thật chả biết nếu tận dụng tình huống này thì người đắc lợi nhất chính là cậu ấm. Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt. Nhưng như thế là em còn muốn.
Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức. Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn? Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%.
Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo. Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về. Mà thản bởi vì lòng cần thản.
Anh ta không thể nhẹ nhàng bay lên tránh cú đâm trực diện. Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ. Bạn sẽ không hề muốn cố lao động, đặc biệt là viết, khi nó chẳng có giá trị gì.
Là thích cái gì thì làm cái đấy. Căn bản cũng xuôi xuôi sau khi đọc một số cái tôi đưa. Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được.
Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài. Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối. Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết.