Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn. Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt. Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch.
Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao. Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất. Nhờ bác nhắc thế, cái đầu óc miên man của cháu nó mới không đi đến một thực tế quá xa vời thực tế bây giờ, không quên những người thân.
Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết. Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên. Chả thằng nào là không biết quay cả.
Cơ sở lí luận này có thể tạo nên một xu thế đi hoang không? Thực tế, nó đã xảy ra đầy rẫy và có thể thấy nguy cơ lớn hơn trong nạn chảy máu chất xám. Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được. Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng.
Phù! Chị đã mổ xong, còn yếu nhưng có vẻ ổn rồi. Khi bạn tưởng tượng nhiều bạn sẽ thấy chán. Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách.
Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy. Bởi bạn là người sòng phẳng. Và có một cái đầu luẩn quẩn.
Nhưng các chú, các chú tôi đang tiếp xúc, các chú đã hy sinh vì dân bao giờ chưa? Tôi nhìn người tinh lắm. Không ngủ cũng phải nằm. Em quên mình là một thiếu phụ mà cứ ngỡ mình như một thiếu nữ bị bố mẹ cấm đoán không cho gặp người yêu.
Nghĩa là không đứng trên người khác. Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy. Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm.
Những người sẽ bảo vệ, giúp đỡ anh cũng như anh bảo vệ, giúp đỡ họ. Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Nếu dư luận tiếp tục ơ hờ thì bạn sẽ cư xử theo một cách khác.
Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm. Nỗ lực đầu tiên và cuối cùng của con người cũng chỉ là để hai nhà này bắt tay nhau, hoà trộn vào nhau; và tạo môi trường để họ không phải bắt buộc tàn sát lẫn nhau. Mẹ không giúp được tôi đâu.