Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro. Xã hội loài người thì phải như thế. Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò.
Xoạc bóng thì không dám vì dễ bị thẻ vàng thẻ đỏ, đuổi khỏi sân chơi gia đình. Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh. Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ.
Cái nào không nhớ được thì cũng tốt. Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện. Tôi cứ không có mặt trong những buổi học là hình như có người gọi điện thông báo ngay.
Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành. Ông đã quên những lạc thú ấy. Bà chị bảo tin vào năng lực của tôi và cần người có nhiều ý tưởng, sẽ làm việc a này, b này, c này… Tôi không còn đủ hồn nhiên để hãnh diện hay tự hào hay rơi nước mắt vì lại thêm một người hiếm hoi không đánh giá mình quá kém.
Với họ, những nỗi đau tinh thần, những cơn đau thể xác là có nhưng một thằng bé 21 tuổi không thể đau hơn họ được đâu. Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới. Sau đây là một số dữ kiện.
Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở. Nhà văn bỗng cảm thấy buồn. Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi.
Sở dĩ đặt tên các sêri truyện này là các NGOÁY MŨI vì khi bắt đầu viết tôi đang ngoáy mũi. Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây. Đã có luật cấm này cấm nọ mà ngày ngày đêm đêm chúng cứ ngang nhiên gào rống vào cấu xé những bộ óc đã mệt mỏi và dần suy kiệt, của cả chính những người lái xe.
Quả thực lâu lâu cũng thành quen. Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài. Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản.
Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả. Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết). Đi đâu cũng vất vả.
Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây. Đơn giản là để sống. Dừng lại vẫn là chơi.