Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít. Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách. Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua.
Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa. Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu. Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm.
Ông anh cứ kéo cửa vào, mãi không mở được, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Ông anh cứ kéo cửa vào, mãi không mở được, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên.
Ai theo thì sống, ai chống thì chết. Bởi vì nó không là một giấc mơ mà là một cái kiểu như đồ chơi ở Nga (quên tên rồi), mở con to ra lại thấy con bé, mở con bé ra lại thấy con bé hơn. Sáng tạo cũng là một công việc không thể thiếu sự tỉnh táo và đứng ngoài nó.
Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy. Đường phố trũng nên ngập nước như mặt sông, lội nước rất thú. Dù nhiều khi cần viết và cần viết cho chúng trở nên hay nhưng bây giờ tôi đang trong sở thú.
Mà tôi chỉ cần những người biết điều. Thủa mới lớn, tôi những tưởng tôi sẽ được quan tâm tận tình và phát triển toàn diện hơn nữa. Chúng tôi chỉ đi chơi thôi mà.
Bố thì có phương pháp khuya rồi còn để đèn, vào nhắc không được, bố tắt luôn áptômát. Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy. Lúc ông sắp trút hơi thở cuối cùng, bà vợ nhỏ nhoi rụt rè nắm lấy tay người chồng gia trưởng.
Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua. Căn bản cũng xuôi xuôi sau khi đọc một số cái tôi đưa. Em bảo thế thì con phải gọi điện về.
Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi. Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn. Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ.
- Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động. Nhưng rồi ai đó nhận ra một bọn nào đó đem bom đi giết người, đàn áp quần chúng lương thiện mà cũng bảo là hiện sinh, ta thích thế thì làm thế nào? Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá.