Nó như bộ mặt cái giấc mơ. Cũng chẳng nhớ được nhiều. Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè.
Nàng nằm dài trên chiếc giường trắng thoảng hương hoa nhài. Cháu vẫn nằm trong chăn. Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi.
Cho từng tờ vào lửa. Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả. Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt.
Còn phải dậy đi học sớm. Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình. Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa.
Tôi phá dần sự phá phách trong tôi. Cuộc mua bán giữa chúng ta cần được giữ bí mật. Lát sau, tôi rủ ông anh ra.
Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả. Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê. Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc.
Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán. Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện. Và như thế, dễ chả hay gì nữa.
Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên. Sáng tạo cũng là một công việc không thể thiếu sự tỉnh táo và đứng ngoài nó. Chơi là giữ kín mọi điều mình biết.
Các cô gái làm đĩ, các thiếu phụ làm đĩ, trẻ em làm đĩ không còn là chuyện lạ. Không gì tự nhiên sinh ra. Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua.
Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau. Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng. Chả biết đường nào mà lần.