Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất. Thế là vô số bịch nylông nước được ném xuống tầng dưới. Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi.
Có vẻ đã thành công trong bài thuốc mị dân. Hắn không rõ sự thấu suốt là thế nào nhưng hắn cảm giác cái sự thấu suốt mà người ta thường biết chỉ là một trạng thái khá đơn điệu. Và như thế, em hiện hữu.
Thấy tôi đi với người chị khác, chị xui đứa con gái hàng xóm giật mũ của chị út vứt xuống cống. Nhà văn bỗng cảm thấy buồn. Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu.
Là cả ham muốn hành động theo bản chất. Có gì thì mẹ mới giúp được chứ. Ta cũng được đi câu.
Bạn tận hưởng nó vì biết nó sẽ qua đi rất nhanh. Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào? Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt.
Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường. Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm. Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng.
Thi thoảng vẫn bình luận vài câu. Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong. Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng.
Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau. Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt. Dù nó cũng chẳng mới thì bạn cũng lưu lại được một số dữ kiện nào đó cho những phân tích sau này.
Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình. Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc. Định dừng viết thì lại có chuyện.
Quãng thời gian mà những hành động của bố đem lại nhiều thất vọng có lẽ là thời điểm khủng hoảng trong công việc, trong gia đình trộn vào cả những cơn đau. Đến lúc bác gắt: Bác bảo xuống ăn sáng có nghe không nhỉ! Rồi lên cầu thang, thì bạn mới cúi đầu lò dò bước xuống. Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh.