Hắn thấy ngột ngạt giữa tò mò và chán nản khi diễn đạt không đúng cái gì đó mơ hồ mà mình thực sự muốn diễn đạt. Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội. Ông anh cũng vuốt vuốt vuốt.
Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang). Chưa nổi, đồng chí ạ. Có đến hàng trăm con.
Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà. Ba năm… Ba năm thì không tính được. Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau.
Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học. Bình thản và mệt mỏi. Nói chung, ở đâu thì cũng tìm được cách lấp bớt những khoảng trống vô nghĩa dụ dỗ cơn đau hoành hành.
Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm. Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực. Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh.
Nàng muốn nói với ta vì biết ta yêu giọng nói của nàng. Ta đâu ham hố thắng thua. Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ.
Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ. Và không phải chi li từng đồng với những người xa lạ. Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến.
Mình rất sợ phí thơ. Bác đã ra tay thì bật dậy nào. Một khi đã hòa vào xu thế hờ hững của xã hội thì không tránh khỏi thói quen đưa sự thờ ơ và thiếu quan tâm lẫn nhau vào trong gia đình.
Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm. Thi thoảng viết nhưng không tiện. Nhà văn hài lòng với cái giá ấy.
Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót. Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất. Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm.