Alffred Adler, nhà trị bệnh thần kinh trứ danh, có nói một câu lạ lùng nhất từ trước tới giờ. Tổng thống Lincoln chắc không thể đảm nhận nổi những trọng trách của ông trong trận nội chiến nếu ông không nhận định rằng, kiêu hảnh và điên rồ mà đi đối đáp hàng trăm kẻ đối nghịch thì rất tai hại cho công cuộc. Mười lăm giờ đó, chao ôi! Lâu bằng 15 triệu năm.
Luôn luôn phải để cho bắp thịt nghỉ ngơi trước đã. Chán nản, nát lòng, tôi không biết quay ngã nào. Mấy ngày liền, tôi câu cá trên một dòng suối, phải len lỏi trong bụi cây cao, trèo qua những cành cây đổ, hằng tám giờ liền mà không thấm mệt.
Thế mà rất nhiều người thường khổ sở vì lẽ ấy. Bạn đã kinh nghiệm như vậy rồi chứ? Tôi cũng vậy. Những ký ức hồi nhỏ của một người có bệnh đó đại loại thường có những cử chỉ ích kỷ như vầy: "Tôi nhớ có lần tôi muốn nằm trên giường, nhưng anh tôi đã nằm ỳ trên đó rồi.
Bây giờ lại có kẻ muốn dạy khôn ta, có vô lý hay không?" Vả lại nếu tôi nghĩ tới chuyện cũ hoài, chắc tôi không thể sống lâu". Chị làm điệu bộ thiệt "mầu mè".
Hết thảy chúng ta đều mơ mộng những vườn hồng diễm ảo ở chân trời thăm thẳm mà không chịu thưởng thức những bông hoa nở kề ngay bên cửa sổ. Nhưng về đời sống, đời sống hằng ngày của ông, thì Tolstoi 70 tuổi không khôn hơn Franklin hồi 7 tuổi chút nào. Vì sống trong những điều kiện đó chóng chết lắm, mà tiền thuê xe đòn lại đắt đỏ; ấy là chưa nói đến trường hợp bà nhà cần phải lãnh khoản tiền bồi thường của hãng bảo hiểm để kiếm ông chồng khác trẻ hơn bạn!
Tôi đành phải chiều cháu. Phương pháp của họ không tin được. Họ trong mối dây thòng lọng vào cổ vụ mục sư da đen và kéo lê ông ta trên đường suốt hai cây số đến chỗ hành hình.
Thôi thế là hết làm việc, phải bở sở. Ông bực bội vì những đốm mờ mờ nó đi qua con ngươi ông, làm ông hết còn trông rõ, nhưng khi cái đốm lớn nhất vừa qua khỏi, ông nói: "A! ông nội lại tới. Tôi có dịp làm quen với Eddie Rickenbaker, một phi công trẻ tuổi.
Nếu bạn chưa tới 18 tuổi, có lẽ bạn sắp phải quyết định hai việc quan trọng nhất trong đời bạn. Tôi đã đọc những câu ấy trong một tờ thông tri của ty Cảnh sát Milwaukee. Trong hai năm gần đây, ông đã hỏi dọ trên 75.
Nhưng bây giờ tôi nói giọng chững chạc rằng tôi đến Kanass City để làm việc. Đại tướng Washington, Robert E. Rồi sau sáu tuần tôi đi làm lại.
Làm sao tiêu thụ được bây giờ? Chúng tôi đã vay ngân hàng 350. Bà chỉ có mỗi một mụn con trai, và vì túng thiếu, đau ốm và ghen tuông, bà phải cho người khác nuôi khi nó mới bốn tuổi. Chính Peary cũng gần như chết lạnh, chết đói mà tám ngón tay lạnh quá, cứng đơ, phải chặt bỏ đi.