Nghĩ ra càng nhiều giải pháp tiềm tàng càng tốt, cho dù chúng có ngốc nghếc hay lố bịch đến đâu. Khuôn mẫu của sự kiện này lập đi lập lại trong cuộc đời của Emily. những khám phá này kích thích tôi đi tìm bản chất của may mắn.
Một phần công việc của ông là quan sát vi khuẩn được nuôi nhân tạo trong đĩa cấy vi trùng qua kính hiển vi. Thật ra tất cả mọi người đều được đưa bức tranh như nhau. theo lịch trình thì tôi phải nghỉ đêm tại khách sạn kề trung tâm hội thảo.
đừng e ngại xem người kia có muốn đi uống cà phê với bạn vào dịp nào đó, hoặc mới cô ấy đi dự tiệc, hoặc đi xem phim cùng với bạn bè của bạn. Rồi tôi trằn trọc suốt đêm, nghĩ miên man về mặt xấu của sự việc, hoặc những chuyện đã xảy ra với mình mười năm trước, và lại dằn vặt “phải chi mình đừng nói như thế”. tôi thường để tâm vào mặt tốt của tình huống và tìm cách làm sao để hưởng lợi từ nó”
tôi cố học hỏi từ những sai lầm mà tôi đã phạm phải trong quá khứ. Bây giờ bạn ký tên vào bản tuyên bố. Tệ hơn nữa, nhiều món đồ hoàn toàn không thể thay thế được.
Thứ ba, họ không bám mãi vào những chuyện rủi ro mà mình đã gặp phải. Hoặc có thể bạn dự buổi dạ hội ở công ty, và thấy người mà bạn đã quen nói rất nhiều, nhưng người đó đã ra về trước khi bạn kịp tự giới thiệu mình. Tối hôm đó anh nằm trong bồn tắm lắng nghe kết quả cào số trên ti vi.
Như bạn sẽ thấy, tất cả các lá bài ấy đều khác. tôi yêu cầu họ cho điểm đánh giá xem những người được phỏng vấn ra sao và hành xử như thế nào trong suốt buổi phỏng vấn. tôi bắt đầu giảng dạy về chăm sóc sức khỏe tinh thần và tôi đọc rất nhiều sách tâm lý.
Cứ lần này tiếp lần khác, mạng lưới bạn hữu sẽ mở rộng những cơ hội may mắn trong cuộc đời họ. Dick bỏ cô đi theo người khác. đừng để những niềm mong chờ giới hạn tầm nhìn của bạn.
bên phải bên trái tôi là những bánh xe máy kéo quay tít. Bắt đầu khởi đi bằng cách giao tiếp, gặp gỡ nhiều người hơn nữa, lắng nghe tiếng nói bên trong bạn nhiều thêm một chút, mong chờ vào tương lai nhiều hơn chút nữa. Khác với Clare, ông thích tất cả những công việc đó: “tôi yêu thích mọi việc mình làm.
thỉnh thoảng tôi tán gẫu với người lạ khi đứng xếp hàng ở siêu thị hoặc ở ngân hàng. tôi không có khuynh hướng bám mãi vào những điều đã không còn có ích lợi cho mình trong qúa khứ. Những không phải như những trò ảo thuật mà tôi biểu diễn, sự biến đổi này không phải là ảo tưởng hay ảo giác được tạo ra bởi bàn tay khéo léo ma thuật.
Cũng không ai trong số họ nhận ra hành động này ép phần dưới khuôn mặt họ thành nét nhíu mày khó chịu. Một người tham gia thí nghiệm nữa là David, phần lớn cuộc đời làm thợ xây, 32 tuổi, ở Chicago. nửa số người còn lại được yêu cầu phải giữ đầu viết chì bằng môi mà không được dùng răng.