Bọn Nhật tiếp tục tấn công như vậy trong 15 giờ rồi có lẽ vì hết thuỷ lôi, chúng lặng lẽ bỏ đi. Cái thuật giản dị đó thành công chăng? Thành công thần diệu! Xin bạn thử đi. Rồi tôi rán cải thiện nó bằng cách tận hưởng những ngày còn lại".
Rồi thì dông tố ghê gớm nổi lên. Lúc ấy đã gần xuống lỗ rồi, còn hưởng được gì nữa. Cứ mỗi ngày chỉ làm việc 12 giờ thì suốt đời tôi cũng làm được nhiều việc lắm rồi.
Tôi cho những lời ký giả đó là phỉ báng riêng tôi. Người nào làm được như vậy là một tín đồ rồi mặc dù không biết chút đạo. Bà lo lắng, cáu kỉnh để rồi, sau đó ít lâu, mắt bà lúc đó mờ hẳn.
Không bao giờ tôi mạnh hơn lúc ấy. Còn như có nó, bạn có thể thành công một cách lạ lùng, không cần đọc những lời khuyên này. Đi ngang một nhà thờ, nghe tiếng đàn du dương đánh bản: "Đêm tĩnh mịch", tôi bèn vô.
Nhưng ông Phil Jonhson lại ghét công việc đó, cứ đủng đa đủng đỉnh, làm lấy lệ, cho rồi việc. Sự lo lắng về mất ngủ làm hại sức khỏe hơn là sự mất ngủ Nhưng tính tôi cũng không thay đổi.
Đã kinh nghiệm nhiều lần, tôi thấy rằng sự quyết định là một điều rất quan trọng. Chưa bao giờ tôi hoàn toàn thất bại như vậy. Trước hết, bạn thấy mình tập được một phương pháp giáo dục vừa lý thú vừa quý vô giá.
Sau khi thầm giải quyết như thế, tôi đã bắt đầu thấy dễ chịu hơn. Nuôi ba năm, mướn người chăn day, rồi chở tới Memphis ở Tenessy, chịu bán với giá thấp hơn giá mua ba năm trước nữa. Tôi buồn đã lỡ sinh ra làm cái kiếp người.
Những nhà nghiên cứu ít khi bị bệnh thần kinh suy nhược. Nếu không có điều kiện cần thiết ấy thì dù có biết cả ngàn quy tắc cũng không có ít lợi gì. Bức thư của ba tôi làm tôi tức giận.
Barmack đăng ở tạp chí Tâm lý báo một bài trong đó ông báo cáo vài thí nghiệm về sự mệt nhọc do buồn chán gây nên. Tôi muốn kết luận như vầy: bà Nellie Speer ở Nữu Ước và bà Ova Snyder ở Maywood đáng lẽ lo lắng và thiết hụt thì làm việc để kiếm thêm. Sáng hôm sau, ông phàn nàn đã thức trắng đêm.
Mới rồi đã hạn hán dữ, mà còn có thể hạn hán được nữa - làm sao con có gạo ăn mùa thu tới đây được? - hoặc nếu mất việc thì con làm sao có gạo mà ăn?". Ông nghĩ tới những tư tưởng tích cực, can đảm và không chịu để thất bại đè bẹp ông. Các ông thầy võ Nhật dạy các môn đệ phải "mềm mại như cây liễu, đừng cứng cỏi như cây tùng".