Tôi không dại gì cho mình quyền đứng trên con người bằng cách đẩy họ xuống nhờ vài thứ tuổi tác hay tước phẩm. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp.
Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia. Bạn không phải là một tên hèn nhát, một kẻ lười biếng. Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng.
Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ. Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong. Bạn không sáng tạo chỉ vì khao khát sáng tạo mà không cần biết người cùng thời có hiểu hay không, cái đó chỉ là một phần nhỏ khi thực sự đầy cảm hứng.
Bác lại thúc: Tác phong nhanh nhẹn nào. Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít. Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ.
Với đời người, ngắn lắm. Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ. Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu.
Vẫn người, chân tay đầy đủ nhưng không tài nào nhìn thấy mặt. Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối. Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức.
Mà người có trả thì chưa kịp đến tay mình, biết đâu người khác đã cướp đi. Rất nhiều người quen đến thăm. Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con.
Cháu nói thế không đúng. Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực. Cứ ngỡ mình yêu mình.
Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại. Cái chính là tự mình phải làm chủ mình. Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn.
Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả. Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể. Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia.