Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng. Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ. Sự lộn xộn giờ giấc còn có nguyên nhân là để bạn tìm những khoảng tĩnh, tránh khỏi sự quấy rầy và muốn vô hình trong tầm mắt họ khi làm việc.
Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm. Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình. Bỗng chị bị tuột mất dép.
Nhưng không được đâu, khi mẹ vẫn thuộc về phe họ. Cái nào không nhớ được thì cũng tốt. Một là ông tuyên bố từ giã nghiệp văn.
Bằng cách chung sống với nó và tìm cách diễn đạt nó. Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình. Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự.
Và bà già cần nhiều hộp nhựa hơn là lòng thương hại đâu đâu. Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ. Nhưng thế giới của bạn, đời sống của bạn vắng bóng đàn bà.
Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một. Này, mày chuyển cái bàn này lên. Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương.
Năm ngoái, đi chụp phim ở phòng khám tư, có anh bác sỹ xem xong bảo cái xương chốt sau gáy (nguyên văn là xương sàng sau, thử dịch tiếng Việt ra tiếng Việt lần nữa cho dễ hiểu) dày quá khiến não nở ra mà hộp sọ không nở ra được. Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính. Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác.
Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận. Bắt đầu nghe những tiếng động khác. Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn.
Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác. Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng. Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước.
Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi. Chả là hôm qua có chuyện. Em có thấy Đankô hối hận khi trái tim bị người ta dẫm nát không? Anh chẳng phải là Đankô nhưng anh tôn thờ Đankô.