Nhưng đành phải nhả ra. Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh. Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200.
Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung. Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ. Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt.
Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem. Hy vọng có thể hâm nóng lại. Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật.
Thế vi phạm thì sao nào? Dạ. Cái câu Mẹ mày, mất dạy tôi không giận các chú đâu. Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng.
Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau. Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia. Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận.
Và dưới nước là cơn hoan lạc của cá tôm. Sẽ mệt và bức bối khi muốn giữ mình lành mạnh trong môi trường bên cạnh những đồng đội có vẻ tử tế, cũng có không ít những thằng đồng lứa hoặc lớn hơn chỉ biết ăn, tập, chửi bậy, chơi bẩn và cưa gái. Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác.
Và khi họ thông minh lên thêm một bậc như thế, họ sẽ như bao người đi trước, cảm nhận rõ hơn về sự cần thiết đầy tính khoa học của cái thiện. Chia luôn thành hai phe ẩu đả. Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về.
Từ lúc trẻ, sau một đợt dùng thuốc trị bệnh quá liều, bố bị hỏng khứu giác. Dù bây giờ lâu lâu chợt gặp nàng, tôi không thấy hạnh phúc và đớn đau như trước đây vài năm nữa. Cũng có thể là khuôn mặt cũ.
Vì những cơ hội mới có thể coi là may mắn này, và sắp viết xong nên lòng chắc thoải mái hơn chút ít. Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào. Đã không ít lần phân tích các lí do mình ngại dùng tiền.
Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt. Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi. Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió.