Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Hồi cháu học lớp 11, có một hôm cháu đi học xong không về nhà ngay. Bác gọi xuống ăn sáng mấy lần bạn cứ lờ đi.
Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh. Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này. Bằng chứng là vừa nghe tiếng góp phần đã hí ha hí hửng.
Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho. Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng. Con sông trước mặt thật xanh và êm.
Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ. Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi. Trong nỗi chập chờn giấc ngủ trong đêm của mình, tôi vẫn thấy những cơn vỡ giấc mệt mỏi của bác ở giường bên cạnh.
Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó. Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú. Em sẽ bế con hôn lên trán anh mỗi lúc anh bắt đầu sáng tác.
Hoá ra bác bảo tôi nghiêm túc rồi, không phải theo dõi nữa. Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả. Tôi xịt xịt xịt lên đầu.
Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó. Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng. Dù tôi biết nàng chẳng bao giờ có thể thông minh bằng tôi.
Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn. Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ. Họ là mỗi con người.
Bạn đang đóng vai một chân phục vụ và bạn sẽ hoàn thành nó trọn vẹn. Đó là những kẻ có bộ óc lãnh đạo siêu việt. Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng.
Kết quả đợt điều trị này chưa biết ra sao. Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi. Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột.