Mẹ kéo tóc bạn một lúc không ăn thua, đành sang phòng bên nghỉ trưa. Ta không cần quan tâm cá bé cá to, miễn là ta đang câu cá, ư? Không đúng! Giá mà ta biết thế nào là cá to. Mà thản bởi vì lòng cần thản.
Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy. Mơ về một cái (quên rồi) trước khi rơi vào một tầng mơ mà bạn nhìn ra cửa sổ nào đó thấy một cái cây bị mất từng khúc thân như những nét đứt mà những tán lá của nó vẫn không sụp đổ. Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé.
Bất cứ thằng con trai nào cũng đầy máu nóng. Tôi không dại gì cho mình quyền đứng trên con người bằng cách đẩy họ xuống nhờ vài thứ tuổi tác hay tước phẩm. Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật.
Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp. Đôi lúc anh cảm thấy bị xúc phạm nặng nề trước những kẻ đồng hành coi nghệ thuật anh đeo đuổi là một mục tiêu thắng thua bất chấp thủ đoạn. Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau.
Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn. Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn. Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn.
Cuộc mua bán giữa chúng ta cần được giữ bí mật. Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc. Thậm chí, dựa trên một số phân tích lúc mơ, bạn còn biết là mình đang mơ.
Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè. Nhưng mà này, ta đâu có cần danh tiếng. Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác.
Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng. Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ. Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết.
Mi thì làm sao điên hoặc chết được. Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm. Tôi muốn về nhưng lòng cảm thấy chán chường khi bố mẹ có vẻ yên tâm hơn khi thấy tôi ở đây.
Và tha thứ cho những cái không hay của nàng. Có lẽ vì tôi vừa ngáp. Kể cả sau một đêm trong giấc mơ mà mọi người thân xúm vào mỗi người một ý vạch đường đi cho bạn.