Tôi và thằng em lại về. Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi. Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn.
Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ. Chẳng hạn bạn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cầm tay một cô gái. Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết.
Khuôn mặt chả biểu hiện thái độ gì. Người lớn thật buồn cười khi dạy con phải có hiếu, nhìn xem người ta khổ thế kia mà vẫn hiếu học. Đã thế lại còn không chịu quay bài.
Anh họ trong bữa cơm hôm qua nói với bác trai: Bao giờ cưới chị xong, con mua vé để hai cụ đi xem phim với nhau. Còn cái quần thì rộng thùng thình. Tôi muốn đâm vào đâu đó.
Chắc chỉ phù hợp với mỗi ông Phật. Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng. Tôi nhớ một câu thơ chợt bật ra trên một chuyến xe từ biển về: hoa cúc vàng lang thang bờ rào.
Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an. Cái nào không nhớ được thì cũng tốt. Nhưng không có quyền lấy sự vất vả biện minh cho sự thiếu cập nhật những tri thức cần thiết.
Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó. Điều này khiến nội tại bạn càng bị tổn thương nặng nề. Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai.
Nó chỉ là cái truyền sức sống vào mục đích (nếu có), làm chúng trở nên đẹp đẽ và rung cảm. Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường. Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện.
Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại. Sao lại xé sách hở con. Vậy thì chuyện của ông sẽ chỉ được in duy nhất một bản.
Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống. Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái. Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim.