Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến. Trong màng nước mắt, tôi nhìn sâu hoắm vào trang sách, nhìn đóng đinh vào những con chữ đen sì và thấy tất cả nhão ra. Mà có lóe thì rủ thằng bạn đi cùng, cho nó nhảy vào đó ngồi, gọi một chai rượu, mấy con cá nướng, rồi lấy cớ chụp nó chụp chung luôn.
Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích. Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình. Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó.
Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình. Nhưng im lặng mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ hay trút giận lên kẻ khác thì nhiều lúc há chẳng phải là một cách trả đũa rất hèn ư. Có một lí do tôi không thích đi là tiền.
Mi thì làm sao điên hoặc chết được. Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo. Tôi chỉ thấy rầu rĩ.
Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay. Kẻ biết dung hòa là kẻ được chọn lọc sau đào thải nghiệt ngã của tự nhiên và xã hội. Bạn nghĩ tôi đang xin cái thiện ở những người nghèo khổ hoặc giàu có và đều ngu dốt ư? (Xin đừng tự ái.
Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới. Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung. Là thích cái gì thì làm cái đấy.
Còn hắn là con mèo câu bộ ngực của cô ta. Và thích được dẫn đi hơn. Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm.
Xuống nữa đến cái cổ họng độ này đôi lúc đau rần rật. Sự không quá mê sáng tạo của hắn cũng có lí, mê quá chưa chắc xơ múi được gì. Cả khi em ngoác miệng kêu Việt Nam vô địch! thì em vẫn duyên dáng và đầy sức sống khác hẳn đám ô hợp quá khích kia.
Con nó thì sinh ra trong đó. Vậy thì nó là một giấc mơ. Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo.
Nhưng mình không thể không giận điên khi thấy nụ cười mỉa làm trào ra cả cái tưởng tượng không nên biểu lộ ấy. Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn. Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng.