Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước. Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông. Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó.
Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn. Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình. Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống.
Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy. Thảo nào mà người ta khát hiện sinh. - Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút.
Cần quái gì sự thật và lí do. - Ông đã cố tình cưỡng lại những cám dỗ tôi đưa ra. Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn.
Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng. Đồ của chú toàn thứ lởm khởm quá đát. Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành.
Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ. Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt. Điều anh ta để lại cho những người chứng kiến cái chết ấy không nhiều.
Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng. Nên dù lười, hắn vẫn phải cố mà chăm. Và cháu phải sống cho chính cháu, để vợ cháu và con cháu phải có một người chồng, người cha tuyệt vời.
Đến chỗ học không phải để học. Đêm nay viết, ngại thay bút mới. Chỉ còn làm con tin ở nhà bác nữa thôi.
Tôi tự hỏi mình đang làm trò gì đây. Điều này khiến nội tại bạn càng bị tổn thương nặng nề. Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ.
Tôi, nó, không cần ai gọi cũng có thể vùng dậy ngay khi có việc cần. Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ. Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú.