Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm. Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận. Bác lại thúc: Tác phong nhanh nhẹn nào.
Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở. - Mi phải biết tìm hứng thú trong trường lớp chứ. Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng.
Hiếm người thấy đỏ mặt. Chả muốn xin lỗi độc giả nữa. Bác tôi bảo: Chào chú đi con.
Tôi lẳng lặng ra về. Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo. Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ.
Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường. Bạn đã rơi vào cái bẫy lôgic ma mãnh của tạo hóa. Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp.
Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé. Bây giờ là 12h26 đêm. Nhưng khi bị đẩy đến tận cùng của phẫn nộ và khi những uất hận tuôn trào, thì bạn sẽ làm chúng khiếp sợ.
Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh. Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi. Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác.
Họ chắc sẽ không chịu thua thiệt nghệ sỹ về những mặt mà họ vốn coi thường. May có chỗ này tập, không thì buồn lắm. Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút.
Hơi lo cho bác vì ca này khá nặng. Gã thực vật gai góc viết lên cửa sổ một hàng chữ gần giống nét chữ của bạn. Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà.
Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Vào ngủ tiếp đi con. Ngồi rảnh mà giở cuốn từ điển ra bịa nghĩa từng từ cũng được ối.